Chu Thiên Kiếp – Tập 7 – Chương 5

Chương 5.

Giải cứu Tín Vương.

Hắc mã nhân lúc trăng mờ mà hướng phía u lâm phóng tới. Đơn độc một mình giữa màn đêm, bóng kiếm khách như bị bóng tối nuốt chửng. Thoáng đưa mắt nhìn xa xăm sau bóng cổ thụ, thấp thoáng đôi ba người dường như chờ vị kiếm khác nọ, tất cả những người đó gồm 2 nam 2 nữ. phóng ngựa gần đến nơi, dưới ánh đuốc mờ, vị kiếm khách nọ xuống ngựa thì dung nhan dần lộ tận tường. trong quan phục thiên hộ Cẩm y vệ, y chính là Khách Quang Tiên.

– Các người tạm lui xuống đi, ta có việc bàn với Khách đại nhân.

Trong những người đó, nam nhân lớn tuổi lên tiếng. 3 người còn lại dường như nhất nhất tuân theo lời liền mang theo ánh đuốc mà rời khỏi. Để lại đó khung cảnh màn đêm bao trùm nam nhân nọ cùng Khách Quang Tiên. Nhìn bóng ba người kia đi cũng đã khá xa, Khách Quang Tiên mới lên tiếng :

– Kế hoạch có lẽ phải thay đổi. Ta vừa được tin Nhất Kiếm Lang vừa đây đã xuất hiện ở kinh thành.

– Nhất Kiếm Lang? – nam nhân hỏi. – Hắn chỉ là một sát thủ của Thiết Cơ Bảo, trước đây chẳng phải ngươi từng điều tra ngoài mưu mẹo ra, võ công của hắn không đáng ngại sao? Hay ngươi lại e ngại những tin đồn về hắn.

Dường như nam nhân tỏ vẻ chủ quan khi nghe nhắc đến Lệnh Hồ Xung, trước đây danh tiếng của Nhất Kiếm Lang do Lệnh Hồ Xung tạo dựng vang danh giang hồ nhưng nay sự thật về truyền thuyết Nhất Kiếm Lang không còn tác dụng nữa. Có điều đó là Lệnh Hồ Xung của trước kia, còn về phía Khách Quang Tiên, y là người trực tiếp chứng kiến sức mạnh của Ma công nên hiểu rõ :

– Ngài còn nhớ chuyện tam đại cao thủ Võ Đang, Thiếu Lâm, Tung Sơn bị thất thủ tại Phong Ba Lầu chứ? Sau sự việc đó liền xảy ra chính biến nên ta chưa có dịp nói rõ với ngài.

– Còn có chuyện gì khác sao? – nam nhân giọng cẩn trọng. – Chẳng phải ba người đó bị thất thủ trước Đông Phương Bất Bại sao?

– Võ công của Đông Phương Bất Bại ta và ngài đều đã chiêm ngưỡng trên Hắc Mộc Nhai. Quả không ngoa khi nói Quỳ Hoa Bảo Điển là đệ nhất tuyệt kỹ, nhưng dù là Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không thể chỉ trong ba chiêu khống chế cả ba đại cao thủ kia.

– Chẳng lẽ ý ngươi nói là… Nhất Kiếm Lang?

Thở dài một hơi, sắc mặt của Khách Quang Tiên lộ vẻ e ngại khi nhắc lại sự việc tại Phong Ba Lầu :

– Ta thật không rõ đó là thứ sức mạnh gì. Nhưng với thứ võ công đó, dù là Phong Lôi Liên Kích mà Nguỵ Trung Hiền mới luyện thành cũng không sánh bằng. Vậy nên ta mới đặc biệt đến đây để nói với ngài, Nhất Kiếm Lang hắn thực sự vô cùng nguy hiểm cho đại nghiệp của chúng ta.

Khách Quang Tiên nhớ lại trận chiến giữa Lệnh Hồ Xung cùng ba đại cao thủ chính phái, ngoài ra còn có Hoàng Thái Cưc, chỉ nhớ lại thôi cũng khiến họ Khách bất giác đổ mồ hôi. Một cao thủ như Khách Quang Tiên trước ma công còn phải e dè đến mức đấy, nam nhân kia cũng nhanh chóng nhận định được uy lực của Ma công. Nhưng vẻ điềm tĩnh của nam nhân tuyệt không đổi :

– Ngươi chớ lo. Nếu Nhất Kiếm Lang thật có bản lĩnh như vậy, ta sẽ có dự tính khác. Chuyện của Tín Vương ngày mai cứ tiến hành theo kế hoạch, nếu Nguỵ Trung Hiền không chém được Tín Vương thì giá trị của hắn cũng đã hết. Nếu vậy cũng đã đến lúc diễn lại vở kịch đó thôi.

Thấy vẻ điềm tĩnh của nam nhân nọ, Khách Quang Tiên nghĩ rằng y đã có liệu tính nên phần nào gạt bỏ được lo lắng :

– Nếu ngài đã nói vậy, ta xin được cáo lui. Mọi chuyện sẽ nghe theo ngài định đoạt.

Nói rồi Khách Quang Tiên lên ngựa rời khỏi, cuộc gặp gỡ của họ Khách với gã nam nhân bí ẩn kia cho thấy chuyện xử chém Chu Tín ngày mai không chỉ đơn thuần là cuộc đấu giữa Lệnh Hồ Xung và Nguỵ Trung Hiền.

Ánh bình minh ló dạng chính là thời khắc được mong chờ nhất, dù cho đó là Nguỵ Trung Hiền hay Lệnh Hồ Xung. Ngày quyết định số phận của Chu gia ngày càng đến gần, chỉ vài canh giờ nữa sẽ phân rõ Nguỵ Trung Hiền và Lệnh Hồ Xung ai là người thắng kẻ thua. Từ trong mật đạo của vương phủ, Lệnh Hồ Xung trầm ngâm nhìn bóng thái dương dần ló dạng, lúc này từ đằng sau hắn bước tới hai người.

– Lệnh Hồ huynh, huynh đã thức trắng cả đêm qua sao?

Quay lại nhìn thì người vừa hỏi Lệnh Hồ Xung là Hoàng Thái Cực, đi cùng y là Đa Nhĩ Cổn. Rồi Lệnh Hồ Xung đáp lời :

– Tại hạ nghĩ đến chuyện hành quyết nên không ngủ được. Đến bây giờ vẫn không ngờ rằng Chu công tử lại chính là Tín Vương điện hạ, càng không ngờ chỉ ít thời gian nữa thôi, điện hạ sẽ bị hành quyết tại Ngọ Môn. Thành bại trong hành động lần này của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến cả thiên hạ bách tính. Lần đầu tiên tại hạ phải đối mặt với đại sự như vậy.

– Lệnh Hồ huynh vốn thao lược, tại hạ tin rằng với kế hoạch của huynh, mọi chuyện sẽ không có điều gì bất ổn. – Hoàng Thái Cực nói.

– Vậy phải để xem lão thiên gia có chiều lòng người không? – hắn đáp lại đầy tâm trạng.

Lúc này nhìn lại Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn đã chuẩn bị đầy đủ khí giới, từ xa Hắc Phong Tử cũng đang dần bước tới. Để xua tan đi bầu không khí vốn đã căng thẳng, Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói :

– Các vị, đến lúc phải hành động rồi. Chúng ta xuất phát thôi.

Nhận được thêm tinh thần từ câu nói đó của Lệnh Hồ Xung, nhóm năm người họ đồng loạt nắm quyền đưa về phía trước, thể hiện sự quyết tâm. Rồi cả năm người gồm có cả Liên nhi đồng thời rời khỏi mật đạo.

Lúc này tại tử lao, Chu Tín cùng các chưởng môn đều đang bị nhốt tại đó. Vào tử lao tức là ngày bước ra cũng là ngày cuối cùng, nhưng trong cái ngày có thể là cuối cùng đó, Chu Tín vẫn hết sức bình thản. Hướng về căn nhà ngục giam giữ Chu Tín, lúc bấy giờ các nhân sĩ võ lâm đều xì xào bàn tán.

– Nghe nói kia là hoàng đệ của bệ hạ đấy?

– Là Tín Vương phải không? Không ngờ y còn trẻ đến vậy.

– Sắp đến giờ hành quyết rồi, xem y kìa, đúng là phong thái đế vương.

Gần căn ngục của Chu Tín nhất chính là căn ngục giam giữ Phương Chứng và Xung Hư. Tuy đã bị giải vào đại lao gần một ngày nhưng cả hai lão cao thủ chỉ tĩnh tâm thiền toạ, đến lúc này ngay trước giờ sinh tử, Phương Chứng mới lên tiếng :

– Lão nạp lần đầu gặp cậu ở Phong Ba Lầu, không ngờ rằng cậu lại là Tín Vương. Càng không ngờ lại tái ngộ trong hoàn cảnh này.

Nghe thấy Phương Chứng lên tiếng trước, Chu Tín xem trọng trưởng bối cũng không bỏ lơ, liền đáp lại :

– Đại sư vốn bậc cao nhân, nay phải chịu tù nhục, lại cần kề cái chết, đại sư còn gì hối tiếc không?

– Kiếp người Phật gia vốn chịu tủi nhục thay thiên hạ, có gì phải kêu than. – Phương Chứng đáp. – Nếu hối tiếc thì chỉ là lão nạp không được nhìn thấy điện hạ đăng quang hoàng đế.

Chu Tín cười lớn sau câu nói vừa rồi của Phương Chứng :

– Đại sư không sợ phạm phải đại nghịch bất đạo hay sao?

– Đại nghịch bất đạo chính là dối lòng, dối người, dối thiên hạ. Điện hạ có tư chất đế vương, có cốt cách của minh quân, lão nạp nói lên sự thật thì đâu có gì là đại nghịch bất đạo.

– Sảng khoái lắm! Có câu nói này của đại sư, Chu Do Kiểm ta chết cũng nhắm được một con mắt rồi. Con mắt còn lại, ta vẫn phải cố mở để dõi theo Đại Minh.

Tiếng lạch cạch mở khoá cửa căn phòng giam cất lên liền cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Chu Tín và Phương Chứng nghe thấy tiếng đó cũng lập tức nhận ra những giờ phút cuối cùng đang cận kề. Đám sai ngục đi trước, hàng loạt cẩm y vệ đứng phía sau, xếp thành hai hàng. Không chỉ mở phòng giam của Chu Tín, các phòng giam giữ các vị chưởng môn cũng lần lượt được khai mở. Đám sai nha lũ lượt kéo vào mang theo đó những chiếc gông cùm nặng trịch. Thứ tự Chu Tín được áp giải ra trước, theo sau đó là chưởng môn nhân các phái bị đeo gông và áp giải lên những chiếc xe gông đã chuẩn bị sẵn từ trước. Đứng trong đoàn nhân mã đã chờ sẵn ở ngoài tử lao, khi thấy Chu Tín bước ra, Nguỵ Trung Hiền liền nói :

– Tín Vương nhìn xem, ngày ngươi rời khỏi thế gian, nắng thật đẹp.

Chu Tín loạng choạng bước vì chiếc gông nặng đeo trên vai, y khẽ cười đáp lại :

– Ánh thái dương thật đẹp, có điều bao ngày qua nắng hạn, cũng sắp xuất hiện Cập Thời Vũ rồi.

Qua lời nói, Chu Tín mỉa mai Nguỵ Trung Hiền chính là cơn nắng hạn của thiên hạ Đại Minh, y cũng mượn điển tích Tống Giang của thời Tống mà nhắc nhở, sẽ sớm có cơn mưa xoá đi nắng hạn. Nguỵ Trung Hiền cười vang lớn tiếng :

– Bao năm qua có bao phong ba ập đến, nhưng bổn cung vẫn giữ được ánh dương của Đại Minh. Tín Vương hãy cứ yên tâm, sẽ không một Cập Thời Vũ nào đến nữa đâu.

Nói đến đây, Nguỵ Trung Hiền ra lệnh khởi hành áp giải phạm nhân ra pháp trường. Sơ qua có thể thấy những thông tin mà Viên Sùng Hoán cung cấp cho Lệnh Hồ Xung hoàn toàn chính xác. Cẩm y vệ nhận nhiệm vụ cảnh giới trong đại lao, nhân mã Đông Xưởng cùng cấm vệ quân hơn nghìn người cùng tham gia áp lao. Ngoài ra dẫn đầu đoàn áp giải còn có Nguỵ Trung Hiền và hai tay sai đắc lực nhất, Hứa Hiển Đồn, Khách Quang Tiên.

Lần hành quyết này chỉ bao gồm những chưởng môn đại phái, chưởng môn Ngũ Nhạc và Chu Tín, những đệ tử khác của võ lâm chính phái hiện vẫn còn được giam giữ trong tử lao. Xe gông nhốt phạm nhân trên đường hành hình cũng có đến hơn chục chiếc, trên mỗi chiếc xe gông đều bố trí cao thủ của Đông Xưởng bảo vệ. Đặc biệt sau mỗi chiếc xe gông có thêm một chiếc hòm gỗ đen kì lạ.

Nguỵ Trung Hiền cùng hai hài tử của y cưỡi ngựa một vòng quanh đoàn áp lao, thấy mọi việc đều đã chuẩn bị như ý, Nguỵ Trung Hiền mới hạ lệnh xuất phát. Đoàn áp giải phạm nhân từ tử lao diễu hành ra ngoài phố lớn, hướng theo đoàn nhân mã là hàng vạn ánh mắt hiếu kỳ. Vốn thường dân chỉ biết đến Tín Vương qua những lời nói, đến bây giờ họ mới được mục sở thị. Qua những lời kể Tín Vương là người duy nhất trong triều đình dám đứng ra đương đầu với Nguỵ Trung Hiền, họ đâu ngờ vị Tín Vương bản lĩnh đó tuổi đời chưa đến lưỡng tuần. Mọi tiếng xì xào hướng về Chu Tín, kẻ khen người chê, có tiếng bôi nhọ lại có lời ngợi khen. Nhưng mọi lời nói đó họ chỉ dám nói nhỏ cùng nhau, nào dám lớn tiếng khiến mất lòng Đông Xưởng. Chen vào giữa tiếng xì xào, bỗng cất lên tiếng nói lớn :

– Chém một minh vương như Tín Vương, thiên hạ còn công đạo không?

Tiếng nói vừa cất lên thì mọi lời bàn tán đều im bặt, tiếng nói lớn đó cũng dễ dàng lọt đến tai của Nguỵ Trung Hiền. Họ Nguỵ quay nhìn hai phía rồi lớn tiếng nói :

– Kẻ nào vừa lên tiếng? Có gan thì bước ra đây.

Nguỵ Trung Hiền vừa dứt lời thì tiếng nói kia lại cất lên :

– Là tiếng nói của thiên hạ, của muôn dân bách tính. Có gan hay không là ngươi hỏi thiên hạ hay hỏi chính ngươi. Liệu ngươi thân cô gia có gan đối đầu với bách gia chư tử.

Sau tiếng nói thứ hai bỗng có hai bóng người đạp khinh công từ trong đám thường dân xuất hiện. Nhẹ nhàng hạ thân chắn ngay trước đoàn nhân mã của Nguỵ Trung Hiền, hai nam nhân kia người cầm ngọc tiêu, người mang đại kiếm, uy nghi hơn người. Nhìn thấy hai người này xuất hiện, Chu Tín nhanh chóng nhận ra, y cất tiếng cười lớn :

– Họ Nguỵ ngươi xem. Cập Thời Vũ của Đại Minh thật sự đã đến rồi. Cơn nắng hạn của ngươi sớm sẽ không còn ở trên bầu trời Đại Minh.

Hai người họ chính là Lệnh Hồ Xung và Hoàng Thái Cực, nhìn thấy hai người họ, Chu Tín như nhìn ra sinh lộ trong ngàn vạn tử lộ. Còn Nguỵ Trung Hiền cũng nhận ra hai người họ là hi vọng của Chu Tín, họ Nguỵ nghiến răng :

– Chỉ với hai tên tiểu tử này thì có được bản lĩnh gì chứ! Tín Vương, bổn cung tại đây sẽ dập tắt toàn bộ hi vọng của ngươi.

– Nghĩa phụ, người nhìn xem! – Hứa Hiển Đồn hốt hoảng lên tiếng. – Hai kẻ này một mang theo Cự Khuyết, tên còn lại sở hữu Ngọc Diệp Tiêu… Bọn chúng lẽ nào…?

Nghe Hứa Hiển Đồn nói vậy, Nguỵ Trung Hiền đang nhìn về phía Tín Vương thì vội quay lại quan sát. Cự Khuyết đại kiếm trước kia do chính Nguỵ Trung Hiền ban cho Điền Nhĩ Canh, nay Nhĩ Canh vong mạng, đại kiếm cũng mất tích, vậy nên nghe đến Cự Khuyết, họ Nguỵ không khỏi hoảng hốt. Thêm nữa ba chữ “Ngọc Diệp Tiêu” với Nguỵ Trung Hiền gắn liền với kẻ thù số một của y – Lệnh Hồ Kiến Nam.

– Các ngươi từ đâu có được hai bảo vật đó? – họ Nguỵ hỏi, rồi y chỉ về Hoàng Thái Cực. – Ngươi mang Cự Khuyết, lẽ nào ngươi chính là Nhất Kiếm Lang, kẻ đã sát hại Nhĩ Canh.

Vốn từ trước Nguỵ Trung Hiền chưa từng tương kiến hai người Lệnh Hồ Xung và Hoàng Thái Cực, những chuyện về Nhất Kiếm Lang cũng chỉ là y được nghe truyền tin từ thủ hạ. Vậy nên khi thấy Hoàng Thái Cực mang Cự Khuyết, họ Nguỵ mới lầm tưởng.

Hạ thanh đại kiếm giáng thẳng xuống mặt đất khiến chấn động đến tận chỗ của Nguỵ Trung Hiền, Hoàng Thái Cực đáp :

– Vị huynh đệ bên cạnh ta mới là Nhất Kiếm Lang. Còn kẻ ngươi nhắc tên Nhĩ Canh là kẻ trước kia mang Cự Khuyết thì quả thật hắn chết dưới tay ta. Lão thái giám ngươi có ân oán gì thì cứ tìm hỏi đại kiếm trên tay ta.

Vừa dứt lời Hoàng Thái Cực cầm chắc chuôi kiếm, phi thân lao tới công kích. Thấy Hoàng Thái Cực đằng đằng sát khí, Hứa Hiển Đồn vội hạ lệnh cho thủ hạ bảo vệ Nguỵ Trung Hiền. Theo lệnh của họ Hứa, cấm vệ quân cùng người của Đông Xưởng hơn 30 người đồng loạt xông lên. Trước kẻ địch đông hơn hẳn, nhưng Hoàng Thái Cực không hề hoảng hốt, y vận công lực Long Tượng Bát Nhã Công rồi vung kiếm chém thành vòng tròn. Vòng xoáy nội lực của Hoàng Thái Cực từ kiếm Cự Khuyết phát ra như cơn lốc, phút chốc đánh hạ toàn bộ đám binh mã vây quanh. Sau lớp binh mã bị đánh ngã, liền có tốp khác lao tới công kích Hoàng Thái Cực. Không để Hoàng Thái Cực phải đơn thân khổ chiến, Lệnh Hồ Xung liền lên tiếng :

– Chiêu vừa rồi của Hoàng huynh thật đẹp mắt, có điều tại hạ xin được sửa đi một chút.

Lệnh Hồ Xung vừa dứt lời thì đã bất ngờ xuất hiện giữa tốp binh mã đứng sau, giống như Hoàng Thái Cực ban nãy, Lệnh Hồ Xung vận công lực lên Ngọc Diệp Tiêu. Chứng kiến công lực cùng thân pháp của Lệnh Hồ Xung, Hứa Hiển Đồn hoảng hốt :

– Khinh công Ngự Phong Hành, đây chẳng phải là cảnh giới cao nhất của Chuyển Phong Du sao? Còn luồng nội lực hùng hậu kia…

Hứa Hiển Đồn còn chưa kịp nói hết câu thì Lệnh Hồ Xung đã vòng ngọc tiêu thành một vòng tròn. Từ vòng tròn vận khí đó, hắn phát công gần giống như chiêu thức của Hoàng Thái Cực, quả là học theo chiêu thức của người khác vẫn là biệt tài của hắn. Nhưng đúng như hắn nói, hắn đã “sửa” chiêu thức của Hoàng Thái Cực, vốn chiêu thức của Hoàng Thái Cực là lập tức phát công, đả thương đối thủ. Còn Lệnh Hồ Xung hắn vận khí lực rồi phát công thành nhiều luồng khí lực để công kích. Chiêu thức của Lệnh Hồ Xung uy lực không hề kém Hoàng Thái Cực mà còn có lợi thế hơn là không chỉ phát huy trong cận chiến mà có thể hạ được đối thủ đứng cách xa. Chiêu thức của Lệnh Hồ Xung đánh ra không chỉ đánh binh mã đứng gần hắn bị đánh hạ, những kẻ đứng xa tầm ba thước cũng chịu chung số phận. Trong chiêu thức của Lệnh Hồ Xung, một luồng khí lực lạc hướng đánh tới Nguỵ Trung Hiền, họ Nguỵ nhanh chóng vung chưởng phòng ngự liền thấy bàn tay tê rần. Qua chưởng đó Nguỵ Trung Hiền cau mày :

– “Nội lực của Cửu Dương Thần Công. Kẻ này có Ngọc Diệp Tiêu lại biết Cửu Dương Chân Quyết, hắn thực sự khiến lão phu nhớ đến Lệnh Hồ Kiến Nam.”

Tại một nơi khác, Hắc Phong Tử cùng Liên nhi quan sát Lệnh Hồ Xung và Hoàng Thái Cực tả xung hữu đột giữa thiên binh vạn mã thì vừa ngạc nhiên, vừa khâm phục. Hắc Phong Tử nói :

– Nghi Lâm sư phụ, chiêu thức đó là chiêu gì vậy? Võ công của Lệnh Hồ công tử, tại hạ chưa từng thấy qua, uy lực thật đáng sợ.

– Tiên sinh thật sự ngạc nhiên sao? – Liên nhi đáp. – Lệnh Hồ đại ca nãy giờ chưa dùng đến 4 thành công lực đâu. Võ công của huynh ấy có thể không gọi là võ công, huynh ấy kết hợp tất cả những chiêu thức đã được học hoặc học theo như ban nãy mà biến nó thành võ công của huynh ấy. Sau khi lãnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm, Lệnh Hồ đại ca biến mọi thứ võ công thành triết lý võ công riêng của huynh ấy. Triết lý đó huynh ấy gọi đó là Bách Gia Chư Tử, võ công học từ thiên hạ bách gia và cũng chỉ dùng để cứu nguy cho thiên hạ. Đương kim thiên hạ có lẽ chỉ mình Lệnh Hồ đại ca học được loại võ công này.

– Con người thực sự có thể làm được như vậy sao? Hơn nữa tại hạ thấy võ công của Lệnh Hồ công tử hơn hẳn trước kia, sao có thể đạt được thành tựu như vậy trong thời gian ngắn?

– Căn bản vốn là không thể được, nhưng Lệnh Hồ đại ca hơn 10 năm đã tiếp xúc với cả trăm loại võ công. Có điều trước nay huynh ấy chưa thể hoàn toản biến võ công đó thực sự thành võ công của bản thân. Chỉ đến khi lãnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm, triết lý võ công đó mới thực sự hoàn thành.

Nghe Liên nhi nói vậy, Hắc Phong Tử lại càng thêm ngạc nhiên, quả là cảnh giới Thiên Lang là một cảnh giới con người bình thường không thể tưởng tượng đến được. Về phía Hoàng Thái Cực, tuy đã biết Lệnh Hồ Xung võ công đại tiến nhưng đến cảnh giới này thì y cũng không ngờ đến.

– Lệnh Hồ huynh, chiêu vừa rồi rất tuyệt. Chiêu đó tên là gì vậy?

– Tại hạ vừa mới nghĩ ra tức thì, hãy gọi là “Tinh Hà Luân Chuyển” đi.

– Hay! Hay cho “Tinh Hà Luân Chuyển”

Hai người Lệnh Hồ Xung đối mặt với thiên binh vạn mã không những không sợ hãi mà còn thoải mái cười nói, trên đời thật có được mấy người. Lúc này mới chỉ có Lệnh Hồ Xung và Hoàng Thái Cực lộ diện, Hắc Phong Tử và Liên nhi thì bí mật theo dõi, duy chỉ có Đa Nhĩ Cổn vẫn chưa thấy tung tích.

Nhìn lại phía cuối đoàn nhân mã, từ phía xa tầm hơn trăm thước mờ thấy bóng người cưỡi trên chiến mã, tay mang trường thương, gần lại rõ hơn chút thì nhận được ra đó chính là Đa Nhĩ Cổn. Trong đầu của Đa Nhĩ Cổn vẫn nhớ rõ những điều bàn bạc trước đó

*****

Lệnh Hồ Xung sau khi giao nhiệm vụ cho Viên Sùng Hoán thì liền quay ra nhìn Đa Nhĩ Cổn :

– Đa huynh, át chủ bài sau Viên đại nhân chính là huynh. Huynh là nhân tố quan trọng để kế hoạch thành công.

– Ngươi cần ta làm gì? – Đa Nhĩ Cổn hỏi.

– Tại hạ sẽ cùng Hoàng huynh chặn đoàn nhân mã của Đông Xưởng, cốt là để đánh lạc hướng bọn chúng. Còn nhiệm vụ của Đa huynh là…

Lệnh Hồ Xung một lần nữa giải thích nhiệm vụ cho Đa Nhĩ Cổn, từ lời của Lệnh Hồ Xung, mọi người mới thật sự hiểu ý nghĩa nhiệm vụ hắn giao cho Viên Sùng Hoán. Hiểu được rõ mọi việc, Đa Nhĩ Cổn nói :

– Được, việc này ta sẽ cố sức giúp ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại giao nhiệm vụ này cho ta?

– Vì huynh là lựa chọn tốt nhất. Thử nghĩ xem huynh một người lạ mặt, liệu có thể thu hút chú ý của Nguỵ Trung Hiền được không, Tại hạ và Hoàng huynh đều ít nhiều có thù oán với Nguỵ Trung Hiền, sự ra mặt của tại hạ chắc chắn sẽ khiến Nguỵ Trung Hiền phần nào để cảm xúc lấn át lý trí, và sẽ lại càng chú ý tới tại hạ, khi đó huynh sẽ dễ dàng hành động. Thứ hai đó là người có thể dùng trường thương, cưỡi chiến mã xông pha giữa vạn người chỉ có huynh. Bản lĩnh chiến trận ở đây chắc Đa huynh là người nhiều kinh nghiệm nhất, vậy nên huynh là lựa chọn tốt nhất và duy nhất cho nhiệm vụ này.”

Đa Nhĩ Cổn thêm một lần nữa ngạc nhiên về tài thao lược và khả năng dụng nhân của Lệnh Hồ Xung. Lại càng ngạc nhiên khi hắn nhìn thấu được khả năng của Đa Nhĩ Cổn. Đến đây Lệnh Hồ Xung nói lời cuối cùng :

– Có điều này huynh phải đặc biệt ghi nhớ. Cơ hội của huynh chỉ có một lần, huynh không được ra tay quá sớm nếu cơ hội chưa đến. Hãy tin vào tại hạ và Hoàng huynh, hai người tại hạ đủ khả năng cầm cự với quan binh cho đến khi cơ hội của huynh thật sự đến.”

*****

Đa Nhĩ Cổn nhìn thấy vạn con mắt đều đã chú ý đến Lệnh Hồ Xung và Đa Nhĩ Cổn, cũng tức là sự cảnh giác phía sau lúc này là thấp nhất. Y toan vung roi quất ngựa thì bất ngờ xuất hiện trước mặt y là hàng loạt ám khí. Đa Nhĩ Cổn vung trường thương hất văng ám khí thì liền xuất hiện một kẻ đi xe lăn chắn mặt Đa Nhĩ Cổn. Với cái giọng the thé, kẻ ngồi xe lăn nói :

– Nghĩa phụ quả là đã tiên liệu đúng, các ngươi sẽ giở trò công kích từ phía sau. Thôi Trình Tú ta sẽ không để ngươi tự do lộng hành đâu.

Thì ra ngoài nhân lực trực tiếp áp lao, Nguỵ Trung Hiền còn phái thêm cả Thôi Trình Tú bí mật áp lao phía sau. Hành động của Nguỵ Trung Hiền cho thấy y quyết tung nhân lực cho lần trảm quyết Tín Vương, cũng thể hiện quyết tâm của y. Thôi Trình Tú vừa xuất hiện liền có hơn 30 kẻ đao kiếm sẵn sàng xuất hiện trong y phục thường dân. Bọn chúng có lẽ đã phục sẵn chỉ chờ Đa Nhĩ Cổn hành động. Còn phía Đa Nhĩ Cổn, y vẫn ngồi cao cao trên hảo mã, hướng trường thương về phía Thôi Trình Tú :

– Tưởng kẻ nào lớn mặt, ra chỉ là một phế nhân. Ngươi nghĩ có thể cản được ta sao?

Năm xưa vết thương ở chân khiến Thôi Trình Tú tàn phế do Đông Phương Bạch gây ra, năm đó nàng mới chỉ là tiểu cô nương. Lúc này khi nghe Đa Nhĩ Cổn nói vậy, Thôi Trình Tú lại nhớ mối nhục xưa, y nghiến răng ra lệnh :

– Bay đâu, lấy mạng tiểu tử đó cho bổn quan. Để Thôi gia ta xem thực lực của ngươi tới đâu.

Dứt lệnh của Thôi Trình Tú, đám thủ hạ nhất loạt xông tới tấn công Đa Nhĩ Cổn, bọn chúng trước sau bao vây lấy Đa Nhĩ Cổn, muốn tạo thế giáp công. Trước thế bị muôn địch bao vây, Đa Nhĩ Cổn hướng mũi thương xuống mặt đất, lững thững ngồi trên ngựa nhìn quanh mà chẳng hề sợ hãi. Thấy Đa Nhĩ Cổn tỏ vẻ khinh địch, đám người của Thôi Trình Tú nhanh chóng xiết chặt vòng vây, toan hạ ngựa trước rồi mới hạ Đa Nhĩ Cổn. Đa Nhĩ Cổn liền nhận ra ý định của địch nhân :

– Tiên hạ mã, hậu diệt nhân. Không ngờ đám vô dụng các ngươi cũng biết đạo lý này. Nhưng dựa vào năng lực của các ngươi thì chưa đủ đâu.

Vòng vây xiết chặt khi chỉ còn cách Đa Nhĩ Cổn chừng một thước thì y bỗng thúc ngựa, kéo căng dây cương lao tới. Hảo mã chỉ trong một bước chạy liền nhảy vọt lên cao, cao quá đầu đám người đang bao vây. Mũi trường thương sẵn thế Đa Nhĩ Cổn phút chốc dễ dàng lấy mạng ba kẻ ở ngay dưới chân y. Thôi Trình Tú ở ngoài quan sát mà không khỏi ngạc nhiên, y biết không ít danh tướng của Đại Minh, nhưng có thể cưỡi ngựa dụng thương như Đa Nhĩ Cổn thì chưa từng thấy qua. Thấy Đa Nhĩ Cổn thoát khỏi vòng vây, đám người kia lại liền lao tới thiết lập vòng vây, nhưng vở cũ lặp lại, Đa Nhĩ Cổn trên lưng ngựa vừa phá vây, vừa đoạt mạng địch nhân dễ dàng. Thấy thế bao vây không thể làm khó Đa Nhĩ Cổn, lại càng không thể đánh theo chiến thuật tiên hạ mã, hậu diệt nhân, Thôi Trình Tú ra lệnh :

– Các ngươi nhất loạt xông lên cho ta. Nhắm vào chân ngựa mà tấn công.

Lần này theo lệnh Thôi Trình Tú, đám thủ hạ nhất tề công kích chính diện, nhắm vào chân ngựa để nhằm hạ Đa Nhĩ Cổn. Nhưng Đa Nhĩ Cổn cũng không hề e ngại, y đơn thương độc mã liền thúc ngựa lao thẳng tới đám địch nhân. Gần đến nơi đám thủ hạ theo lệnh Thôi Trình Tú nhắm chân ngựa mà vung đao chém, nhưng khi chém đến nơi thì bỗng đao kiếm bị dội ngược lại. Nhìn kỹ lại chân ngựa của Đa Nhĩ Cổn đã được bọc sắt bên ngoài, nhưng lại được phủ lên một lớp da nên địch nhân không nhận ra được. Chiến thuật của địch nhân đã bất thành, Đa Nhĩ Cổn lớn tiếng :

– Giờ đến lượt ta! Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là nhân mã hợp nhất.

Quả không sai lời của Lệnh Hồ Xung, Đa Nhĩ Cổn với trường thương hảo mã mang sức địch cả trăm người, khi tinh thần kẻ địch đã không còn, Đa Nhĩ Cổn dễ dàng đoạt mạng tất cả những người còn lại. Khi chỉ còn Thôi Trình Tú đang quan đấu, Đa Nhĩ Cổn một lần nữa chĩa mũi thương về đối thủ :

– Mọi mặt ta có thể thua, nhưng riêng cưỡi ngựa đánh trận, thiên hạ không ai hơn được ta. Ta cũng muốn cho ngươi nhớ rằng, chỉ cần có ngựa và cây thương này, Đa Nhĩ Cổn ta có thể làm mọi việc.

Lợi thế lúc này phần lớn đã nằm trong tay nhóm người Lệnh Hồ Xung, khi Lệnh Hồ Xung và Hoàng Thái Cực đã thu hút được sự chú ý của quan binh, Đa Nhĩ Cổn cũng có lợi thế trước Thôi Trình Tú, chỉ cần Đa Nhĩ Cổn vượt qua được Thôi Trình Tú, kế hoạch của Lệnh Hồ Xung sẽ thành công.

Quay lại với phía Lệnh Hồ Xung, trước sự hợp sức của hắn và Hoàng Thái Cực, cả trăm quan binh đều đã bị hạ gục, nhân lực của Nguỵ Trung Hiền giờ chỉ còn phân nửa. Họ Nguỵ nhận thấy rõ sự nguy hiểm từ hai kẻ trước mặt y, y liền nói :

– Hiển Đồn, dùng “thứ đó” đi.

– “Thứ đó”? Có điều ở đây ngay trước bàn dân thiên hạ, hài nhi e là…

– Giờ không còn cách nào khác. Cho đám quan binh lập tức lui xuống. Nếu dùng thứ đó, hai kẻ kia không chỉ phải bảo vệ chúng, mà còn phải bảo vệ dân chúng ở đây nữa. Nếu không bảo vệ được dân chúng, chẳng phải dân chúng sẽ chết vì Tín Vương sao? Vậy thì hành động của bọn chúng đâu còn ý nghĩa.

Hứa Hiển Đồn liền theo lời của Nguỵ Trung Hiền ra lệnh cho binh mã lui xuống, rồi y lại hạ lệnh đẩy toàn bộ xe gông chở phạm nhân về phía trước. Hứa Hiển Đồn liền nói :

– Thấy hai người các ngươi có chút bản lĩnh, Hứa gia sẽ cho các ngươi một cơ hội. Tín Vương và đám người võ lâm đều ở trước mặt các ngươi, ta và quan binh sẽ ở đây không động thủ, nếu các ngươi có bản lĩnh thì hãy bước tới giải cứu bọn chúng.

Bây giờ xung quanh Lệnh Hồ Xung và Hoàng Thái Cực đã không còn quan binh bao vây, hai người cũng chỉ còn đứng cách những chiếc xe gông tầm chục bước chân. Nhận thấy chắc chắn Hứa Hiển Đồn có quỷ kế, Chu Tín lên tiếng :

– Lệnh Hồ Xung, ta không biết bọn chúng có mưu tính gì. Nhưng chắc chắn là có quỷ kế, ngươi đừng mắc mưu.

Chính Lệnh Hồ Xung cũng thấy kì lạ, với binh lực của Đông Xưởng có mặt bấy giờ, dù hắn và Hoàng Thái Cực hợp lực hạ gục được hết cũng phải thọ thương. Chưa kể bậc cao thủ như Nguỵ Trung Hiền còn chưa hành động, không có cớ gì Hứa Hiển Đồn dễ dàng để Lệnh Hồ Xung cứu người. Hắn bước gần tới hơn nữa những cỗ xe gông, từng bước từng bước thận trọng. Đứng chính giữa các cỗ xe gông, Lệnh Hồ Xung toàn thân phát công, nội lực của hắn bao trùm cả không gian xung quanh đó. Đặc biệt hơn Lệnh Hồ Xung chú ý đến những chiếc hòm đen để sau các cỗ xe gông.

– “Ta vận khí để thăm dò nhưng những chiếc hòm đó hoàn toàn không phát ra khí vận. Lẽ nào bọn chúng để thuốc nổ trong đó. Không đúng, nếu thật là thuốc nổ thì khoảng cách của bọn chúng cũng không an toàn. Hay đó chỉ là đòn cân não. Đành liều một nước cờ vậy, dù sao vẫn còn kế hoạch của Đa Nhĩ Cổn, nếu nước cờ đánh liều này thành công cũng không phiền đến Đa Nhĩ Cổn nữa.”

Nghĩ đến đây Lệnh Hồ Xung mới ngưng phát công, không gian xung quanh cũng không còn ngột ngạt như vừa rồi. Mục sở thị công lực của Lệnh Hồ Xung, Nguỵ Trung Hiền bất giác nhìn lại thì bàn tay y ướt đẫm mồ hôi. Lệnh Hồ Xung quay nói với Hoàng Thái Cực :

– Hoàng huynh, nếu Đông Xưởng đã có ý tốt, chúng ta cũng nên nhận lấy. Huynh hãy giúp tại hạ mở những cỗ xe gông này ra.

Hoàng Thái Cực vốn tin Lệnh Hồ Xung thao lược nên liền làm theo lời của hắn. Còn Lệnh Hồ Xung, hắn vừa mở xe gông cho phạm nhân, vừa theo dõi thái độ của Hứa Hiển Đồn. Đầu đến cuối, Hứa Hiển Đồn vẫn vẻ tự đắc đó, cho đến khi tất cả mọi người đã ra khỏi xe gông, họ Hứa mới nói :

– Thật đúng ý của ta. Giờ thì các ngươi chết hết đi. Hứa gia sẽ cho các ngươi thấy cái chết đáng sợ nhất.

Dứt lời Hứa Hiển Đồn lấy ra một ống sáo nhỏ rồi thổi tiếng sáo ngân dài. Tiếng sáo vừa cất lên, những chiếc hòm đen để sau xe gông đồng loạt được khai mở, bên trong là các Tử Thần Chiến cùng xuất hiện. Đến chính Lệnh Hồ Xung cũng hốt hoảng trước cảnh tượng đó :

– Thứ đó là gì vậy? Tại sao khi nãy ta hoàn toàn không cảm nhận được khí của chúng!

– Hãy tìm Diêm Vương mà hỏi. Để Hứa gia xem các ngươi có thể vừa chiến đấu, vừa bảo vệ cho đám người đó và thường dân không?

Đúng với bản chất của Tử Thần Chiến, khi được thức tỉnh thì trở thành ma nhân giết người, bất phân địch thù. Bọn chúng nhất loạt cùng xông tới công kích nhóm người của Lệnh Hồ Xung. Trước kẻ địch hung hãn, hơn nữa đến lúc này Lệnh Hồ Xung cũng vẫn không cảm nhận được khí của Tử Thần Chiến, càng không nắm được thực lực của đối phương, hắn đành dùng toàn lực đối phó :

– Cửu Dương Chân Quyết – Đệ tam chưởng!

Vung song chưởng Lệnh Hồ Xung vận đến đệ tam chưởng trong Cửu Dương Chân Quyết. Có điều khi chưởng lực của Lệnh Hồ Xung đánh tới Tử Thần Chiến thì luồng nội lực hùng hậu đó như hoàn toàn biến mất, không chút đả kích với đám quái nhân. Chớp thời cơ đó liền có hai Tử Thần Chiến lao tới giữ chặt song thủ của Lệnh Hồ Xung. Từ phía sau thấy vậy Hoàng Thái Cực liền vung Cự Khuyết giải nguy. Hoàng Thái Cực kết hợp ngoại công cùng uy lực của Cự Khuyết đánh bay hai gã Tử Thần Chiến đó. Nhưng ngay sau chiêu của Hoàng Thái Cực, hai gã Tử Thần Chiến liền đứng dậy như chưa hề trúng thương. Thấy cảnh kỳ lạ này, cả Hoàng Thái Cực lẫn Lệnh Hồ Xung đều hoảng hốt :

– Lệnh Hồ huynh, đám quái nhân này phải đối phó làm sao?

Đến lúc này Lệnh Hồ Xung hiểu ra ý nghĩa trong hành động của Hứa Hiển Đồn. Họ Hứa cố ý để Lệnh Hồ Xung giải cứu phạm nhân rồi mới sử dụng Tử Thần Chiến để vừa đưa nhóm Lệnh Hồ Xung vào thế bao vây, vừa tăng thêm gánh nặng cho hắn và Hoàng Thái Cực phải bảo vệ những người xung quanh. Hứa Hiển Đồn qua chiêu này đã thắng được Lệnh Hồ Xung trong một nước cờ. Lệnh Hồ Xung nhanh chóng trấn tĩnh lại :

– Khoan nói đến đối phó với bọn chúng, giờ còn phải bảo vệ bá tánh nữa. Đám quái nhân cứ thấy người là giết, bất phân thị phi, có lẽ Đông Xưởng đã có cách riêng để đề phòng nên mới ung dung như vậy, chúng ta không thể để dân chúng lâm nạn được. – rồi Lệnh Hồ Xung quay ra nói lớn với dân thường ở đó. – Mọi người hãy mau rời khỏi đây, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng…

Lệnh Hồ Xung còn chưa nói hết thì đám Tử Thần Chiến đã lao tới tấn công dân chúng xung quanh. Đành tạm bỏ lại Chu Tín và các chưởng môn, hắn và Hoàng Thái Cực nhanh chóng vận khinh công ngăn Tử Thần Chiến. Qua đối chiêu vừa rồi, Lệnh Hồ Xung và Hoàng Thái Cực nhận ra chỉ có ngoại công mới đẩy lui được chúng, nhưng cũng không tiêu diệt được chúng. Vậy nên hai người chỉ đành sử dụng ngoại công để ngăn không cho Tử Thần Chiến tàn sát bá tánh. Thấy sự nguy hiểm, bá tánh dân thường cũng nhanh chóng bỏ chạy, bấy giờ Hứa Hiển Đồn cười lớn :

– Chẳng phải ngươi muốn sử dụng dân chúng để gây hỗn loạn nhằm cứu tù nhân sao? Giờ sao lại đuổi hết bọn chúng đi. Vở kịch của các ngươi hạ màn rồi.

Nói rồi Hứa Hiển Đồn lại thổi sáo ra lệnh cho Tử Thần Chiến công kích. Về phía Lệnh Hồ Xung, hắn đang hoàn toàn bế tắc không có cách đối phó Tử Thần Chiến thì chúng lại cùng lúc hợp công. Giao đấu nãy giờ, công lực của bản thân hắn cũng đã suy giảm, đúng lúc tưởng như đường cùng, lướt qua mắt Lệnh Hồ Xung là ba bóng nhân ảnh. Một người trong đó ở giữa đám Tử Thần Chiến xuất chiêu :

– Bát Quái Liên Hoàn Chỉ!

Đương kim thiên hạ biết được Bát Quái Liên Hoàn Chỉ thật không có mấy người, hơn nữa có thể cùng lúc sử dụng liên hoàn chỉ hạ gục 5 Tử Thần Chiến thì duy chỉ có một. Khi ba người kia vừa hạ thân xuống mặt đất cũng là cùng lúc 5 Tử Thần Chiến bị trúng chiêu từ từ hoá thành cát bụi. Ba người họ không ai khác là Đông Phương Bất Bại và hai vị Quang Minh sứ giả của Hắc Mộc Nhai. Đông Phương Bạch vừa xuất hiện cũng khiến Nguỵ Trung Hiền biến sắc :

– Ngươi cũng đến sao? Nợ cũ với ngươi, bổn cung sẽ trả trong hôm nay luôn thể.

Nàng bỏ ngoài tai lời của Nguỵ Trung Hiền, quay lại nhìn Lệnh Hồ Xung, nàng nói :

– Ta tin lão sư phụ cũng truyền cho ngươi Liên Hoàn Chỉ, không có thời gian giải thích nhưng đây là võ công duy nhất khắc chế được đám quái nhân này. Lúc này ở đây chỉ có ngươi và ta mới đối phó được bọn chúng.

Thấy Đông Phương Bạch xuất hiện, tất cả mọi người vẫn còn đang ngỡ ngàng, chỉ có Lệnh Hồ Xung cảm thấy an tâm, dường như sự xuất hiện của nàng đúng với ý hắn đã nói trước đấy, là trời đã chiều lòng người.

– Nếu đã vậy, tại hạ sẽ cùng Đổng huynh hợp sức tiêu diệt hết đám quái nhân này.

– Không! – nàng đáp. – Ngươi hãy cùng hai vị đây đưa Tín Vương và những người khác rời khỏi, ở đây đã có ta đối phó với bọn chúng.

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên khi nghe nàng nói vậy, không cho hắn kịp nói thêm lời nào, nàng ra lệnh :

– Hai vị sứ giả, lập tức theo kế hoạch thực thi. Còn Lệnh Hồ Xung, ngươi nên biết Đông Xưởng không chỉ có đám quái nhân này, có thể vẫn còn những Tử Thần Chiến khác. Ngươi cần phải theo bảo vệ Tín Vương, ở đây để ta lo.

Dứt lời nàng liền phi thân tới nghênh chiến với đám Tử Thần Chiến khát máu mà không đợi thêm một câu nào của Lệnh Hồ Xung. Nàng vẫn vậy, vẫn luôn đi theo con đường riêng của nàng mặc dù con đường đó không một ai hiểu. Lệnh Hồ Xung thấy nàng sẵn sàng nghênh địch cũng biết rằng nàng muốn hắn tận dụng thời cơ để thoát thân. Không muốn phụ tấm lòng đó, Lệnh Hồ Xung cùng Hoàng Thái Cực và những người còn lại lập tức rời khỏi, hắn cũng thầm nhủ sau khi mọi người an toàn sẽ liền quay lại tương trợ cho nàng. Hơn thế nữa hắn vẫn còn lá bài cuối cùng nằm trong tay Đa Nhĩ Cổn, lá bài có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Thấy Lệnh Hồ Xung cùng những người khác rời khỏi, Hứa Hiển Đồn toan ra lệnh truy bắt thì Nguỵ Trung Hiền ngăn lại :

– Không cần. Tín Vương giờ không còn vương vị hay binh quyền, sẽ không còn đáng ngại. Chỉ đáng ngại những kẻ giúp sức hắn, những kẻ này không được phép sống, bắt đầu từ Đông Phương Bất Bại.

Nhóm người theo hai vị sứ giả cùng ra đến thành ngoại, ở đây là nơi Lệnh Hồ Xung hẹn gặp Liên nhi và Hắc Phong Tử sau khi mọi việc đã thành. Nhưng có điều kế hoạch do có Đông Phương Bạch xuất hiện nên có chút thay đổi, nhóm người tính sau khi chờ gặp được Liên nhi sẽ cùng hai vị sứ giả đến chỗ của Long Hổ kỳ, nơi mà Đông Phương Bạch đã chuẩn bị từ trước. Lúc này định thần lại, Lệnh Hồ Xung chợt thấy khó hiểu :

– Khúc hứu sứ, ta có chuyện này thấy khó hiểu? Ông có thể giải thích giúp ta được chứ?

– Lệnh Hồ công tử muốn hỏi điều gì? – Khúc Dương đáp.

– Vị huynh đệ khi nãy là bằng hữu của ta, nhưng thực ta không biết thân phận của y. Rốt cuộc y là ai, sao lại có thể ra lệnh cho hai vị sứ giả của thần giáo?

Lệnh Hồ Xung đến lúc này vẫn hoàn toàn không biết nàng là Đông Phương Bất Bại, hơn nữa tình thế khi nãy cũng không ai có cơ hội để nói rõ. Khi Khúc Dương đang ấp úng trả lời thì từ xa Liên nhi và Hắc Phong Tử đi tới. Bộ dạng Liên nhi hớt hải :

– Lệnh Hồ đại ca… Huynh mau quay lại đi. Mau quay lại cứu đại tỷ!

– Muội nói sao? – Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên.

Liên nhi vừa thở dốc những vẫn cố nói từng lời :

– Người khi nãy cứu huynh chính là đại tỷ của muội, Đông Phương Bạch.

Bình luận về bài viết này